Ta đan tay trong bao sợi nắng
Dìu nhau qua ngày vắng những cơn mưa,
Còn em vẫn chưa thôi trách cứ?
Nụ hôn người là một phần của lịch sử,
Một mình ngồi tự sự giữa bao la...

Thi ca nào mang hình hài của duyên nợ?
Tác giả dân gian đã cố tình để bơ vơ,
Một bài thơ không ai chịu đề tựa?

Ta chỉ cần thở nhẹ trong hôm nay,
Trang sử ấy lại dày thêm dăm ba ngày giông bão
Như bình minh này an nhiên và ấm áp
Anh chính thức trở thành cuộc tình nháp của em từ chiêm bao!

image